KHÔNG LÀM CÁC ĐIỀU ÁC, HÃY LÀM CÁC VIỆC LÀNH, GIỮ TÂM Ý TRONG SẠCH, LÀ LỜI CHƯ PHẬT DẠY.

Viễn Du

Có những đêm lạc mình trong đêm mộng

Trong mênh mông trong một mảnh hồn thơ

Trong nhịp thở đất trời lên tiếng gọi

Bản thể xưa rung động tợ cung đàn

Ta là ai giữa vũ trụ mênh mang...?

Giữa gió núi trăng ngàn muôn sông nước...

Chiều sương phủ lên đồi ai gối mộng!

Giấc phong trần phiêu lãng đã tàn canh

Và bãi vắng ai về trong tiếng gọi

Nghe tình quê tha thiết dậy trong lòng.





Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011

THỜI GIAN


HUỆ TƯỜNG (Du Vân)

Đô thị, phồn hoa, cuộc sống quá vội vả… người ta đi trong xối xả, làm việc, chạy đua cùng thời gian, để rồi phải ngủ với tính toán, lo toan… thức trong mộng, ngủ cùng mộng, say với mộng,… chợt đến ngày vỡ mộng.
Mộng vỡ… chới với! Tay trắng, khổ đau, oán trách!
Oán trách ai hay chính bản thân mình? Nhân ngã, bỉ thử… phân biệt, so đo, cánh cửa trái tim khép hờ, đóng vội, sợ tình yêu bay khỏi lòng mình.
Ích kỷ! Chỉ đem đến nỗi đau tận sâu thẳm nội tâm, cho sóng lòng vỗ mạnh, thu mình về một mối lo âu, buồn bã, cô đơn,…
Sẽ hạnh phúc hơn! Nào bạn ơi! Hãy mở ra đi, mở thật rộng, thật lớn, chắp cánh cho tình yêu bay cao, bay xa, bay đến với mọi người, mọi loài… hãy cùng tôi, cùng anh, cùng chị… chúng ta nắm tay nhau đến vườn hoa tình người. Bạn hái đi, nụ hoa nhân ái, hoa yêu thương, hoa tấm lòng mở rộng… và còn một đóa hoa bất diệt với thời gian.
Không gian muôn ngàn, thời gian vẫn đi qua, giây phút bây giờ vừa mới quá khứ, vừa hiện tại lại chính là tương lai, thì tại sao chúng ta lại không trân quý, nâng niu… sự có mặt của mình trong khoảnh khắc bé nhỏ, để sống trọn vẹn một sát na hiện hữu?
Không có gì là vĩnh cữu. Bạn hãy dành mười phút để đối diện với chính mình trước gương soi, xem bạn hôm nay, hôm qua… và 20 năm về trước có gì thay đổi hay không? Thật ra sự thay đổi luôn có mặt mà bạn không nhận biết đấy thôi. Mỗi giây trôi qua trong cơ thể của chúng ta có hàng triệu triệu tế bào sinh rồi diệt, rất vi tế.
Sự thật là thế, cuộc sống xoay vần bốn mùa xuân – hạ – thu – đông. Muôn vật điều theo quy trình sinh – trụ – dị – diệt. Vậy, mấy mươi năm qua có bao nhiêu thời gian chúng ta thật sự sống, sống trong tỉnh thức an lạc của mình! Biết bao người đã chạy mõi chân đi tìm cuộc sống, trong khi cuộc sống chính là đây, hiện tại phút giây này.
Ai đang xây! Nấc thang cuộc đời càng cao càng nguy hiểm. Vất vả, cực nhọc leo lên rồi khó xuống lại được, còn bị té đau. Danh lợi, tiền tài… có sức hút nam châm, trái tim bằng sắt dễ dàng dính cứng. Ta hãy sống làm sao cho xứng, trái tim dòng máu đỏ chung nhau, cứ ung dung, tự tại, hưởng mùa xuân cuộc sống trong ta, một mùa xuân không bao giờ tàn. Hoa vờn, bướm lượn vòng trong tâm tưởng, không một nơi nào mà chẳng có mặt xuân. Chúng ta đừng cố tìm cầu, sẽ không có gì để mất phải không?
Túi lủng… ta thong dong, giữa hoa lá muôn trùng ẩn hiện. Ngắm mây trời, ngắt một đóa hoa dại bên đường, bước điềm nhiên trên lối về… cuộc đời mãi đẹp tươi!
Thật đơn giản:
Tưởng rằng như huyền bí, ngỡ rằng như xa xôi, nhưng thật là đơn giản: bây giờ và ở đây!

Thời gian qua đi có chờ đợi ai đâu, sao nhọc công níu kéo. Ta hời hợt vô tình, rồi một ngày than thở: ôi thời gian sao trôi nhanh thế kia!!!
Thật ra, thời gian chạy theo quy luật của nó, 24 tiếng đồng hồ ngày đêm theo chu kỳ trái đất quay quanh mặt trời. Nhưng thời gian vẫn còn rộng lượng, cho ta những phút giây ánh sáng tuyệt vời. Nếu ai lỡ bỏ qua những tháng ngày vô ích, nuối tiếc, hãy quay lại đi, một lần tỉnh giác, không bao giờ là muộn màng, đừng lo lắng!
“thời gian” là bài học đáng quý, hãy nhìn kìa những chiếc lá xanh mơn man đùa giởn trong gió hôm nào giờ vàng úa và sắp rơi rụng. Ai dám tự hào khẳng định, ta sống mãi trên thế gian này để tận hưởng những niềm vụi. Anh bạn kia hôm nào còn huyên thuyên như chim líu lo, rằng bố hứa khi vào đại học bố sẽ mua cho chiết xe đời mới, khi ra trường sẽ vào làm vệc, lãnh đạo một công ty lớn, bố giao lại cho con tất cả gia tài sự nghiệp… anh mơ ước và mang niềm vui, niềm hy vong… cả bầu trời ngập nắng.
Thế rồi một sáng mai kia, chiếc lá xanh vô tình chợt rụng, những ước mơ được anh mang xuống tuyền đài, vùi sâu trong lòng đất lạnh hoang vu. Bàn tay buôn thỏng, mọi vật điều tuột mất, chỉ đem theo nghiệp thức đời mình.
Tỉnh dậy, thôi hởi lòng người, dòng đời u tối, và hảy vui cùng khoảnh khắc bé nhỏ hiện có trong tầm tay. Mỗi phút giây là nụ hoa tuyệt đẹp, hé môi cười trong ánh sáng bình minh. Ta đưa tay hứng hạt sương mai, chợt lấp lánh rồi vụt mất, ồ thật tuyệt và cũng thật mong manh. Thầm cảm ơn vì ta đã kịp ngắm ánh sương mai diệu kỳ.
Mỗi một cuộc đời con người cũng thế. Tuy vô thường, tạm bợ, huyển hư… nhưng ta biết chấp nhận thì cuộc đời bao giờ cũng đẹp. Ta yêu mến cái vô thương, vì nó mang ta đến một chân trời tươi đẹp. Bước chân ta đi theo nhịp bước vô thường đến với chơn thường vĩnh cữu. Bạn hãy cười với những bông hoa, cười với chú sơn ca và mỉm cười thực tại của chính mình.
Ôi thực tại ngàn lần không huyễn hóa, là thời khắc ta về lại bản thân mình. Bao năm rồi ta làm thân lữ khách, bước lang thang qua vạn nẽo đường đời không bến hẹn, luôn dừng chân bên quán trọ mà nhận lầm nhà thân thiết của ta.
Quê hương của ta còn mù xa thăm thẳm, vậy mà đôi chân vô tình ta bước vội trái đường. Ta càng đi càng xa nơi muốn đến, để bây giờ mệt lả cả đôi chân.
Ta dừng lại trước biển khơi, lắng nghe biển hát: ồn ào, êm dịu. Sóng vỗ vào bờ và chợt tan thành nước. Ôi sóng là nước, vậy mà ta không hiểu.
Buông nhẹ mình trên bãi cát bao la, ta quên đi tất cả. Hạnh phúc thay – tỉnh thức: thật yên binh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét


Sám hối

Tâm tha thiết bao lần xin sám hối

Mà kiêu căng tật đố vẫn không ngừng

Đức Phật ơi!Ngài cứu độ xót thương

Cho con trẻ chẳng rơi vào hố lửa

Trước Tam Bảo từ nay con xin hứa

Những lỗi xưa xin nguyện bỏ từ đây

Tham,sân,si nuôi dưỡng đã bao ngày

Nay nhất định ra tay trừ dẹp sạch.

(Thích Nữ Châu phương)

" Tôi không buồn, không khóc, cũng không suy nghĩ quá nhiều...Nhưng tôi cần có thêm nhiều hơn một khoảng im lặng để tôi suy ngẫm về chính mình, về mọi người xung quanh...và về cuộc đời."

Khách sang sông nhưng lòng sao vướng bận!
Miệng mĩm cười, chân vẫn cứ bâng khuâng!
bước ra đi hay quay đầu chạy lại?
Đâu bên sông, vang vọng tiếng nhân sầu!!!















Lang thang làm khách phong trần mãi.
Ngày hết quê xa, vạn dặm trường .
(T.T .Tông)







Viễn Du

Pha loãng chút tình trong nắng sớm

Đôi dòng ly biệt khách sang sông.