KHÔNG LÀM CÁC ĐIỀU ÁC, HÃY LÀM CÁC VIỆC LÀNH, GIỮ TÂM Ý TRONG SẠCH, LÀ LỜI CHƯ PHẬT DẠY.

Viễn Du

Có những đêm lạc mình trong đêm mộng

Trong mênh mông trong một mảnh hồn thơ

Trong nhịp thở đất trời lên tiếng gọi

Bản thể xưa rung động tợ cung đàn

Ta là ai giữa vũ trụ mênh mang...?

Giữa gió núi trăng ngàn muôn sông nước...

Chiều sương phủ lên đồi ai gối mộng!

Giấc phong trần phiêu lãng đã tàn canh

Và bãi vắng ai về trong tiếng gọi

Nghe tình quê tha thiết dậy trong lòng.





Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011

NHÌN THẤY LÁ VÀNG RƠI


Chân Pháp Đăng


Nhìn thấy lá vàng rơi, em hãy yêu thương đời mình.” Đó là một câu văn trong lá thư tôi viết để nâng đỡ cho người em đang gặp khó khăn. Đời sống có khác gì đâu là một chiếc lá. Tuy sự sống của ta dài hơn chiếc lá, nhưng so với sự sống ở các cõi trời, thì sự sống ở cõi ta bà này ngắn ngũi hơn chiếc lá nhiều. Một ngày ở cõi trời Đao Lợi bằng một trăm năm ở cõi Diêm Phù Đề, tức là trái đất này. Chiếc lá xuất hiện đầu tháng Tư, cho đến tháng Mười là chuẩn bị đổi màu để đợi cơn gió nhẹ về mơn trớn, tức thì chiếc lá lìa cành, rơi xuống lòng đất. Lá ở Việt Nam sống lâu hơn nhờ sức sống của mưa và hơi ấm trời nhiệt đới, nhưng có chiếc lá nào không vàng úa và lìa cành đâu! Nhìn thấy chiếc lá vàng rơi, ta biết rõ đời sống của ta và người thương thật mong manh. Ta phải có cái cảm nhận này trực tiếp mới thật sự thấy thương yêu đời mình. Đời mình luôn luôn có liên hệ tới đời sống của những người chung quanh, nghĩa là biết thương mình nên ta biết thương người khác, trong đó có cha mẹ, anh chị em, con cháu, bạn bè…
Thật ra, trong con tim của ta luôn luôn có tình thương, nhưng vì thiếu tu tập, cho nên những chất liệu giận hờn, nghi ngờ, trách móc, lên án… thường hay biểu hiện. Ta giận nhau nhiều hơn là thương nhau. Ta dễ nghi ngờ nhau hơn là tin tưởng nhau... Vì thiếu sự bình tĩnh, không biết thở, không biết cởi mở, nên ta không có khả năng lắng nghe và nghệ thuật nói năng để hiểu biết nhau, yểm trợ cho nhau và thông cảm cho nhau, mà trái lại ta thường lên án, chê trách, hờn giận người khác. Ta làm cho ta đau khổ, và vung vãi nỗi khổ này tới những người thân thương. Nếu không biết tu tập, ta tiếp tục sống trong giận hờn, trách móc cho tới khi người ấy chết vì một tai nạn nào đó, một nguyên nhân nào đó, thì ta mới cảm thấy tiếc thương. Nhưng nó đã muộn màng rồi, vì người ấy đâu còn nữa mà thương yêu, mà tha thứ, mà chăm sóc.
Nhìn thật kỹ, ta thấy chiếc lá suốt quảng đời chỉ biết hút ánh sáng và các khí trời như nitơ, carbonic,… để bào chế chất loảng hóa học, khoáng vật thành nhựa nuôi cây. Lá làm việc âm thầm với mục đích chỉ muốn nuôi dưỡng, chăm sóc và che chở cho cây. Vì, lá biết cây là lá cho nên nuôi dưỡng cho cây cũng là nuôi dưỡng cho mình. Giống mẹ sinh ra con, nuôi dưỡng cho con suốt đời không hề than thở cực khổ, nhọc nhằn, bởi vì mẹ biết con là mẹ, là sự tiếp nối của mẹ. Như thế, chiếc lá tuy nhỏ bé, nhưng nó đóng vai của một bà mẹ. Thông thường ta nghĩ: cây là mẹ của lá, nhưng sự thật lá cũng là mẹ của cây. Nhìn vào ta, ta thấy ta là con của mẹ, nhưng ta có thể nuôi dưỡng được mẹ. Hồi, mẹ tôi bị tai biến nặng, tâm trí không được rõ ràng, mất nhiều khả năng hoạt động và đi đứng rất khó khăn, em tôi đã chăm sóc cho mẹ từng li, từng tí. Mẹ có những lúc bướng bỉnh, nặng lời, đánh em, thế mà em vẫn thương mẹ, chăm sóc cho mẹ hết lòng. Tôi không có diễm phúc để đóng vai người mẹ, nhưng thấy cảnh em chăm sóc cho mẹ, tôi thấy xúc động vô cùng. Tôi thấy em đích thật là mẹ của mẹ. Những gì mẹ làm cho em năm xưa như tắm rửa, mem cơm, nấu ăn, giặt dủ, xoa bóp, nâng niu..; bây giờ em chăm sóc cho mẹ giống như thế. Vì thế, em cũng là mẹ của tôi.
Nhìn chiếc lá vàng rơi, em cảm thấy năng lượng thương yêu tuôn chảy trong tâm hồn là em đã có hành trang để sống. Chỉ có năng lượng thương yêu mới lấy đi nỗi khổ niềm đau trong lòng, bởi vì nỗi khổ niềm đau này phát xuất từ những hạt giống trong tâm thức. Những nỗi khổ đau này đều do si mê, hờn giận và tự ái. Khi tâm yên tĩnh lại, ta mới thấy rõ lòng mình, thấy được sự giận hờn, trách móc, nghi ngờ làm cho ta đau khổ và tạo ra khó khăn trong liên hệ gia đình, anh em, vợ chồng, cha con, mẹ con. Tất cả đều do ta không thấy rõ tập khí và nghiệp lực của tâm thức. Ta không thấy đời sống mong manh, cũng như chiếc lá vàng đang rơi. Ta cố chấp vào tự ngã, vì thế ta tiếp tục giận hờn, nghi ngờ, nói xấu lẫn nhau. Ta không biết rằng đời sống có tồn tại bao lâu đâu mà tiếp tục giận hờn. Anh Trịnh Công Sơn có viết: “Đời có bao lâu mà hững hờ.” Vậy, nhìn thấy lá vàng rơi, em hãy yêu thương cuộc đời. Yêu thương là thuốc thần để chữa bệnh khổ đau trầm kha của cuộc đời. Nhìn thấy lá vàng rơi, em đã có cách trị liệu rồi đó. Em hãy vui lên đi.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét


Sám hối

Tâm tha thiết bao lần xin sám hối

Mà kiêu căng tật đố vẫn không ngừng

Đức Phật ơi!Ngài cứu độ xót thương

Cho con trẻ chẳng rơi vào hố lửa

Trước Tam Bảo từ nay con xin hứa

Những lỗi xưa xin nguyện bỏ từ đây

Tham,sân,si nuôi dưỡng đã bao ngày

Nay nhất định ra tay trừ dẹp sạch.

(Thích Nữ Châu phương)

" Tôi không buồn, không khóc, cũng không suy nghĩ quá nhiều...Nhưng tôi cần có thêm nhiều hơn một khoảng im lặng để tôi suy ngẫm về chính mình, về mọi người xung quanh...và về cuộc đời."

Khách sang sông nhưng lòng sao vướng bận!
Miệng mĩm cười, chân vẫn cứ bâng khuâng!
bước ra đi hay quay đầu chạy lại?
Đâu bên sông, vang vọng tiếng nhân sầu!!!















Lang thang làm khách phong trần mãi.
Ngày hết quê xa, vạn dặm trường .
(T.T .Tông)







Viễn Du

Pha loãng chút tình trong nắng sớm

Đôi dòng ly biệt khách sang sông.