Nguyên Trang TrăngĐêm… bóng tối tĩnh mịch, gió thổi khe khẽ, chút hơi lạnh phảng phất đâu nay làm người ta bất giác rùng mình. Đêm… nơi tối tăm hóa thành bí ẩn, chút ánh sáng trở nên huyễn hoặc. Đêm… bức màn của Tạo hóa được kéo xuống và bức màn giả tạo của cái Tôi được kéo lên, lòng người bỗng nhiên dịu đi, vô tư phơi bày những nỗi niềm sâu thẳm đang được bóng đêm che giấu – được sống thật với chính mình…Tưởng nhớ nhạc sĩ Trịnh Công Sơn
(Lớp Hán Nôm 07, Trường ĐHKHXH&NV TP.HCM)
Đêm… bầu trời đen vẫn lấp lánh những vì tinh tú, như tâm hồn của mình đầy những nỗi buồn sâu kín vẫn thấp thoáng đâu đó những niềm vui. Có khi mây che ngang, tưởng là không có sao, nhưng không, sao vẫn yên vị trên kia, chỉ có mắt người là không thấy. Như những ngày hồn ta chìm trong tận đáy hố sâu của nỗi buồn, buồn vì lạc lõng giữa cuộc đời, buồn vì sự chia ly, buồn vì… Có trăm ngàn lý do để giữa cuộc sống bề bộn, ta dừng lại và cảm thấy buồn. Lúc ấy, có nhận ra, có niềm vui đang đợi mình tận hưởng, để sống lạc quan theo kiểu “mỗi ngày tôi chọn một niềm vui”?
Đêm… vẻ đẹp huyền ảo được phủ lên vạn vật, ta muốn tan vào đấy, đi đến những nơi tận cùng, thưởng thức vẻ đẹp hiếm khi được nhìn thấy, vì khi bóng đêm về, ánh sáng đã mải mê nhảy nhót ở một nơi xa nào rồi. Đêm… ta muốn cất bước phiêu du, có thể lặng lẽ giấu đi những bước chân nặng nề sau một ngày mệt mỏi.
Đêm… ta muốn làm gió, tự do lang thang, mang trong mình những lời nhắn nhủ ở khắp nơi mà ùa uống vuốt ve ngọn cỏ, hay gào thét lạc giọng giữa không trung, hay buồn bã, lơ đãng bay ngang trời. Đêm… ta muốn tan vào hương quỳnh, để mà quấn quýt bên hoa, để mà nồng nàn đến bên những tâm hồn nghệ sỹ thao thức giữa giấc ngủ bình yên của con người, mà đợi hoa quỳnh nở.
Đêm… ta muốn thành sao, nhấp nháy để ngắm trần gian không lặng lẽ ở ngay cả khoảng lặng của đất trời, để làm vui mắt bao kẻ đang ngóng lên. Đêm… đôi lúc cần một chút bình yên, ta muốn tắt hết những ánh sáng giả dối kia đi, để chong một ngọn đèn nhỏ, ngẫm nghĩ về những huyền thoại của cuộc đời.
Đêm… mong sao dòng cảm xúc trong ta ào ạt chảy, ào ạt cuốn đi những muộn phiền và ta được thấy ta là thác đổ… đổ qua tim mình, đổ qua tim người, đổ qua dòng đời…
Đêm… thấy ta sống thật sự với con người ta.
Đêm… thấy Ta là…
(Lớp Hán Nôm 07, Trường ĐHKHXH&NV TP.HCM)
Đêm… bầu trời đen vẫn lấp lánh những vì tinh tú, như tâm hồn của mình đầy những nỗi buồn sâu kín vẫn thấp thoáng đâu đó những niềm vui. Có khi mây che ngang, tưởng là không có sao, nhưng không, sao vẫn yên vị trên kia, chỉ có mắt người là không thấy. Như những ngày hồn ta chìm trong tận đáy hố sâu của nỗi buồn, buồn vì lạc lõng giữa cuộc đời, buồn vì sự chia ly, buồn vì… Có trăm ngàn lý do để giữa cuộc sống bề bộn, ta dừng lại và cảm thấy buồn. Lúc ấy, có nhận ra, có niềm vui đang đợi mình tận hưởng, để sống lạc quan theo kiểu “mỗi ngày tôi chọn một niềm vui”?
Đêm… vẻ đẹp huyền ảo được phủ lên vạn vật, ta muốn tan vào đấy, đi đến những nơi tận cùng, thưởng thức vẻ đẹp hiếm khi được nhìn thấy, vì khi bóng đêm về, ánh sáng đã mải mê nhảy nhót ở một nơi xa nào rồi. Đêm… ta muốn cất bước phiêu du, có thể lặng lẽ giấu đi những bước chân nặng nề sau một ngày mệt mỏi.
Đêm… ta muốn làm gió, tự do lang thang, mang trong mình những lời nhắn nhủ ở khắp nơi mà ùa uống vuốt ve ngọn cỏ, hay gào thét lạc giọng giữa không trung, hay buồn bã, lơ đãng bay ngang trời. Đêm… ta muốn tan vào hương quỳnh, để mà quấn quýt bên hoa, để mà nồng nàn đến bên những tâm hồn nghệ sỹ thao thức giữa giấc ngủ bình yên của con người, mà đợi hoa quỳnh nở.
Đêm… ta muốn thành sao, nhấp nháy để ngắm trần gian không lặng lẽ ở ngay cả khoảng lặng của đất trời, để làm vui mắt bao kẻ đang ngóng lên. Đêm… đôi lúc cần một chút bình yên, ta muốn tắt hết những ánh sáng giả dối kia đi, để chong một ngọn đèn nhỏ, ngẫm nghĩ về những huyền thoại của cuộc đời.
Đêm… mong sao dòng cảm xúc trong ta ào ạt chảy, ào ạt cuốn đi những muộn phiền và ta được thấy ta là thác đổ… đổ qua tim mình, đổ qua tim người, đổ qua dòng đời…
Đêm… thấy ta sống thật sự với con người ta.
Đêm… thấy Ta là…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét